Đêm chưa tàn Màn trời ngủ yên trong bóng tối Không tiếng lá rơi, không một làn gió thổi Vẳng đâu đây Tiếng đàn ai trầm lắng Với những bước cô đơn Khi vang xa Lạc lõng giữa không gian Lúc ray rứt len qua khung cửa sổ Rồi khắc khoải đi vào lối cũ Như cố tìm ai Trong khoảng lặng đêm thâu Cố nhân ơi… Giờ đang ở nơi đâu…!?
HÀN BĂNG TÂM
conhan
Tổng số bài gửi : 16 Join date : 15/06/2013
Tiêu đề: Re: Tiếng đàn đ6m 28/4/2015, 12:08 am
Khi mang tâm sự thì hình như ta đang nhìn mọi vật bằng cảm xúc đang ngự trị trong lòng. Một cơn gió cũng có dáng hình. Hạt mưa cũng có chút thầm thì vu vơ.
Cái khó khăn nhất của con người là phải quên những gì mình luôn mong nhớ. Càng gạt bỏ thì nỗi nhớ càng trào dâng, nhất là khi chỉ có mình với chính mình. Nó như một vết dao cứa vào lòng đau nhói... Ai trong chúng ta cũng đôi lần mang trong mình nỗi nhớ, mà khó khăn nhất là nỗi nhớ trong tình yêu. Tình yêu và nỗi nhớ luôn song hành như hình với bóng. Nỗi nhớ ấy không phải là những gì xa xôi viển vông - nó có thể là nụ cười, cái nheo mắt, dáng đi hay tiếng nói...
Có những khoảng thời gian với tôi một mình là điều thật kinh khủng, đi đâu cũng nhất định phải có ai đó đi cùng, vì sao cũng không hiểu, nhưng cứ đi một mình thì thà ở nhà còn hơn. Nhưng rồi cũng có khi phải một mình như thế hay ít nhất là tự mình làm gì đó cho riêng mình, không muốn lôi kéo ai vào cuộc sống của mình nữa. Sợ đỗ vỡ hay rồi sẽ có lúc có khoảng trống mà không sao lấp đầy nổi.
Có đôi khi, ở một mình không cô đơn bằng ở giữa những người thân mà cứ như người xa lạ, hay bên cạnh người mình thương mà cứ như cách xa ngàn dặm, cái cảm giác đó nó kinh khủng hơn rất nhiều, rất nhiều lần.
Có những khi, lang thang 1 mình, bỗng dưng đi thật chậm, cảm thấy bình yên vô cùng, khi ngước lên gặp mây thong thả phiêu du nơi chân trời, bình thản và nhẹ nhõm. Lại có hoa sữa nồng nồng, có mùi đất ẩm, và cả cái tiết trời lạnh lạnh này...
Có những khi, lang thang 1 mình, tự nhiên sững sờ vì một cái bóng vượt lên. Sao lại có người giống người như thế, chắc chắn không thể là người đó xuất hiện ở đây được. Giật thót mình. Cứ vài lần như thế, sau rồi thở phào khi thấy tim không còn nhói lên vài cái khi bắt gặp một hình bóng quen quen nữa.
Có những khi, lang thang 1 mình, chợt vù lên trước thật nhanh, chỉ là để giả bộ ngó qua ngó lại, rồi ngó xem người đằng trước ấy, nhìn phía sau rất "ngon", không biết mặt tiền có tương xứng không.
Có những khi, lang thang 1 mình, ngang qua một tiệm CD, nghe được một bài hát gắn với một kỷ niệm nào đó, dù vui hay buồn, cũng thấy lòng chùn xuống.
Có những khi, lang thang 1 mình, mong có một ai đó cũng chầm chậm ngang qua, rồi đột nhiên quay phắt lại, rồi cả hai cùng "Á" lên mừng rỡ. Đó là khi tình cờ nhặt được một người bạn cũ giữa đường, rồi hoặc là huyên thuyên đủ thứ chuyện, hoặc là nói qua nói lại được vài câu thì bỗng nhiên nhạt thếch.
Có những khi, lang thang 1 mình, muốn cho con đường dài mãi, để được đi hoài dưới hàng cây thiếu ấm... được ngửi miết hương hoa sữa thoang thoảng đâu đó, dịu lòng...
Có những khi, lang thang 1 mình, ngỡ ngàng nhận ra sao xung quanh người ta toàn đi đôi đi cặp, bất giác nhìn xuống đôi tay đang cầm lái, chạnh lòng...
Có những khi, lang thang 1 mình, muốn lắm mình cũng là con đường, để đưa bước chân ai về nơi mình muốn đến
Có những khi, lang thang 1 mình, nhận ra... mình 1 mình thật, và vẫn cứ 1 mình mãi thế...