NGÀY GIÁP TẾT
Chiều cuối tuần giáp tết, ai cũng vội, ai cũng nôn nóng mua sắm, đi nhanh về sớm. Ai cũng có trăm công nghìn việc, ai cũng có những kế hoạch này, chương trình nọ cho gia đình, bạn bè, người yêu. Ai, còn ai? Còn có những ai chẳng vội, chẳng tất tả, chẳng biết đi về đâu như mình không!?
Thành phố nơi đây vẫn còn lạnh, nhất là vào buổi sáng sớm và vào nửa khuya. Buổi chiều đứng ở cửa sổ nơi làm việc nhìn dòng người tan sở, dưới mọi màu da, sắc tộc (đó là cái nét đặc biệt dễ dãi của San Francisco có sự hổn hợp cộng đồng dân tộc nên bản thân mọi người sẽ ít có cảm giác lẻ loi, lạc lõng ngay cả trong những chiều cuối tuần dạo phố. Nhưng hôm nay bất chợt thấy hình như tâm tình mình đang tan chảy thành nước, lân lân một cảm giác buồn buồn rần rần từ chân tóc đến tận các đầu ngón tay chân. Tại trời lạnh lẽo hay tại trái tim mình đang yếu đuối, sắp ngã gục sau mấy mươi năm giả vờ tươi tắn!
Những chuyến xe đời đi đến sao bây giờ chỉ còn là làn khói bụi mỏng phủ mờ mờ một lộ trình buồn tênh ở những sân trạm, bến bãi đã qua. Những chuyến đi biết là không có ai chờ đợi. biết không có người đưa về, có lẽ vì thế nên chiều nay mình lại ngồi với chính mình ngẫm nghĩ!
Không gian mình đang hít thở quá chật hẹp, nhấc bàn tay lên cố bóp chặt để mong cầu niềm đau biến mất, nhưng rồi sau đó lại là những nhớ nhung da diết bừng sống dậy từ trong tiềm thức.
Tại sao làm con người ta lại phải suy nghĩ nhiều quá vậy? Sự sống của ta đâu cần cả núi đồi bao la bát ngát, sông dài biển rộng mà đơn giản chỉ cần một gia đình tranh tre mái dột với tiếng cười đùa của tình thân thôi là đủ.
Suy nghĩ, tính toán rồi tiếc nuối việc đã qua, việc không đạt được. Rồi thổn thức, khóc òa trong đổ vỡ.
Loài trai biển ủ vết thương để biến thành viên ngọc.
Con sâu ủ nỗi đau để biến gỗ thành trầm hương.
Còn con người, đàn bà ủ vết thương, niềm đau không thể nào biến thành ngọc hay trầm hương mà trong âm thầm năm tháng qua đi sẽ là những hờn trách, những nhớ thương biến dạng ung mục rã rời thành chua chát, mặn đắng rơi lệ theo một lẽ thường.
Nửa đời gắn với những chuyến xe đường dài, mơ những giấc mơ lênh đênh. Tay xé tờ lịch với khắc khoải, cay cay dòng lệ mặn. Sao lại như thế? Những gì đã qua đi, ai và nơi chốn nào giữ cất cho mình để đêm đêm tự mình lũi vào chăn gối ngủ một giấc cho tới bình minh.
Vẫn chưa ai trả lời được tại sao cần phải ngược xuôi, vất vã để che lấp tấm lòng, để môi cười không héo hắt, để ánh mắt sáng ngời...
Bỗng tiếng chuông điện thoại reo vang:
"Mẹ, hôm nay con sẽ rước mẹ đi ăn tối lúc bảy giờ nha"
Một tia sáng nhấp nhái nhắn tin:
"Chúc em buổi tối vui vẻ, ngủ ngon"
Một lời nói chân tình là ta lại sống, sống hạnh phúc đơn giản và đầy đủ, để lại hơi ấm nồng nàn thơm ngát cho vùng trời kỳ ức. Chỉ cần thế là ta được sống, được trải qua yêu thương tuyệt vời trong trái tim người.
Hoa sẽ tàn, cỏ lại xanh, nước mắt rồi sẽ khô, đông qua thì xuân tới. Tết lại về với tất cả mọi người.
Xưa và nay cũng vậy. Bể trầm luân đời người, mỗi người một phận, nhưng rồi ai cũng đi tới đích cả thôi, thế nên đâu có cần phải so đo, nghĩ ngợi quá làm gì!
Hôm nay đã là ngày 25 tháng Chạp – 25 tết, khung cảnh chợ búa, phố phường nơi quê Mẹ chắc đã tràn ngập những sắc màu sặc sỡ chào đón mừng xuân, hoa đào, hoa mai khoe những sắc nụ đầu tiên rực rỡ, quần áo với đủ mẫu mã, chủng loại được bày bán khắp nơi, rồi kẹo mứt, bánh trái… tha hồ mà chọn, mà mặc cả.
Chiếc là vàng không còn rơi nữa mà trên đường phố bây giờ phảng phất gió heo may đang giang cánh tiễn cũ đón mới về. Tin rằng mưa xuân cuối cùng rồi cũng sẽ xuất hiện báo hiệu một năm mới tốt lành cho mọi nhà, mọi người.
Chân vẫn bước về phía trước với mùa xuân gần kề. Muốn hỏi có ai đi cùng không nhưng sợ lại phải dở dang, thường là như vậy tình yêu là dang dở. Tình yêu là một nạn tai của kiếp người nhưng nếu muốn sống thì phải có tình yêu!
Rồi cứ lận đận, truân chuyên được mất, rồi ta lại trốn trong ta cùng mùa xuân lần nữa khai hoa trần thế.
25 Chạp Quý Tỵ
Lá Cỏ