Giữ gánh nợ đời
Nghe đâu đây tiếng rao người đi bán
Gánh nợ đời nặng lắm phải không ơi
Bao nhiêu ngày hao hớt mất cả hơi
Lời hay lỗ bao nhiêu tôi xin trả
Nếu hôm nay có ai đang mặc cả
Giá thật cao nên bán đi cho rồi
Để quay về thui thủi một mình thôi
Coi như thể đi dần vào cõi chết
Vì tiếng cười trách than nay cũng hết
Kiếp con người sợ lắm phải mệt nhoài
Muốn nằm yên chịu đựng sự phôi phai
Như con chữ mờ dần trên tờ giấy
Như con tàu trong dại dương bể gẫy
Dập vồn đau lượt sóng chẳng chịu tha
Nghĩ lại đi kỳ diệu lắm đời ta
Vất vả chỉ làm quà cho hoài niệm
Đừng quỵ ngã cho đời mình chôn lịm
Thi sĩ kia mài miệt với vần thơ
Mặc người đọc say mê hay hững hờ
Nhưng vĩnh viễn con chữ là tri kỷ
Cố vui đi vượt qua cơn bi lụy
Rồi cơn sầu rụng nhánh lệ không rơi
Hãy oằn lưng gánh lấy một nợ đời
Đấu tranh để không bao giờ hiu quạnh
LC
Chị bắt chước Hồ Muội họa với Tần Lĩnh Sơn hén.
Lâu quá không thấy em vào định đi BD kêu em rồi đó. Chúc vui nha em. Cho chị gởi lời thăm Bác gái!